Năm học lớp 10
Ngồi trong lớp ấn tượng đầu tiên cuả tôi là e ,tôi chăm chú nhìn cô bé cạnh bên. Em là người mà tôi luôn gọi là BẠN TỐT NHẤT. Tôi chăm chú nhìn em và ước gì em là của tôi. Nhưng chắc em không xem tôi như thế và tôi biết điều đó. Sau buổi học, em đến gần và hỏi mượn tôi bài học em nghỉ hôm trước. Em nói : “Cảm ơn bạn !” và thoáng nhìn tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi ko muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưngtôi quá nhút nhát, tôi cũng ko hiểu tại sao.
Năm học lớp 11
Chuông điện thoại reo. Đầu dây bên kia là em. Em khóc và thút thít về cuộc tình vừa tan vỡ. Em muốn tôi đến với em, vì em không muốn ở một mình, và tôi đã đến. Khi ngồi cạnh em trên sofa, tôi chăm chú nhìn đôi mắt ướt nước của em và ướcgì em là của tôi. Sau hai tiếngđồng hồ cùng ngồi xem phim em quyết định đi ngủ. Em nhìn tôi, nói : “Cảm ơn bạn !” và nhìn tôi như biết ơn. Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi ko muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi cũng ko hiểu tại sao.
Năm cuối cấp
Tôi ko đc ngồi gần e nữa mà chuyển xuống ngồi sau e,tôi chỉ cóthể trộm nhìn em từ fía sau khi e ngoảnh xuống hay nhữg lúc e mỉm cười và nhìn bóng tôi trong đôi mắt lấp lánh của em. Tôi muốn em là của tôi nhưng chắc em không nghĩ về tôi như thế và tôi biết điều đó.Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biếtrằng tôi ko muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi cũng ko hiểu tại sao.
Ngày tốt nghiệp
Từng ngày trôi qua, rồi từngtuần, từng tháng. Chớp mắt đã là ngày tốt nghiệp.Thỉnh thoảng tôi vẫ bắt gặp ánh mắt của e lấp lánh như một thiên thần.Tôi muốn em là của tôi nhưng chắc em ko xem tôi như thế và tôi biết điều đó.Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biếtrằng tôi ko muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao.
Vài năm sau
Giờ đây, tôi đang ngồi trong băng ghế dài trong nhà thờ. Cô bé ngày nào pjờ đã trở thành 1 cô gái và đang làm lễ kết hôn. Tôi gượng cười nhìn e khi e bắt đầu một cuộc sống mới với một người đàn ông khác mà lòng tôi tan nát.Tôi muốn em là của tôi nhưng chắc em ko xem tôi nhưthế và tôi biết điều đó pjờ đã quá muộn. Nhưng trước khi lên xe đi, em đến gần tôi và nói : “Anhđã đến, cảm ơn anh !” và hôn lên má tôi.Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi ko muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi cũng ko hiểu tại sao.tôi chỉ biết ngậm ngùi nhìn e lên xe hoa và ko quên chúc fúc cho e.tôi sẽ cố gắng quên e =mọi cách.
Lễ tang
Đã nhiều năm trôi qua, chúng tôi chưa gặp nhau và kũng ko liên lạc j.Rồi 1ngày kia tai hoạ ập xuống khi nghe tin e đã đi xa vì mắc bệnh hiểm nghèo.Trong buổi lễ, người ta đã tìm thấy quyển nhật ký của em trong những năm THPT. Và đây là những gì em viết : “ Tôi chăm chú nhìn anh và ước gìanh là của tôi nhưng chắc anh không xem tôi như thế và tôi biết điều đó.Tôi ước anhnói với tôi rằng anh yêu tôi. Tôi ước mình cũng có thể làm được điều đó… Tôi chỉ nghĩ một mình và khóc...
Nếu TY của bạn giống trong câu chuyện này, vậy tại sao ko nói suy nghĩ của mình với người ấy trước khi mọi chuyện "quá trễ" dù bạncó nhận đc tình cảm từ người ấy hay ko, để sau này ko bao giờ phải hối hận,điều đó cũng đem lại 1 hy vọng, đừng để mọi chuyện trôi qua quá dễ dàng,hãy dũng cảm lên nhé các bạn.Đừng như tôi....